Étienne Lenoir, (sinh ngày 12 tháng 1 năm 1822 – mất ngày 4 tháng 8 năm 1900), là nhà phát minh người Bỉ, người đã phát minh ra động cơ đốt trong thành công về mặt thương mại đầu tiên. Ông sinh ra ở Mussy-la-Ville (sau đó ở Luxembourg, một phần của tỉnh Luxembourg thuộc Bỉ kể từ năm 1839).
Vào năm 1838, ông di cư sang Pháp, cư trú tại Paris, nơi ông bắt đầu quan tâm đến việc mạ điện. Sự hứng thú về chủ đề này đã khiến ông thực hiện một số phát minh về điện, bao gồm một máy điện báo cải tiến.
Động cơ của Lenoir phát minh là một động cơ hơi nước có tác dụng kép được chuyển đổi với các van trượt để tiếp nhận hỗn hợp không khí-nhiên liệu và xả các chất dơ. Một động cơ chu kỳ hai kỳ, sử dụng hỗn hợp khí than và không khí.
Mặc dù chỉ tiêu thụ nhiên liệu hiệu quả khoảng 4%, tuy nhiên nó là một cỗ máy vận hành trơn tru và bền bỉ (thậm chí một số máy vẫn ở tình trạng y như mới dù sau 20 năm hoạt động liên tục), và đến năm 1865, hơn 400 chiếc được sử dụng ở Pháp và 1.000 chiếc ở Anh, được sử dụng cho các công việc tiêu thụ điện năng thấp như bơm và in.
Vào năm 1862, Lenoir đã chế tạo chiếc ô tô đầu tiên có động cơ đốt trong. Ông đã điều chỉnh động cơ của mình để chạy bằng nhiên liệu lỏng. Ông đã thử dùng xe của mình thực hiện một chuyến đi dài 6 dặm (10 km) với khoảng thời gian từ hai đến ba giờ. Những phát minh khác của ông bao gồm phanh điện cho xe lửa (1855), một chiếc thuyền máy sử dụng động cơ (1886), và phương pháp thuộc da bằng ôzôn.